Sunday, December 30, 2012

LÀM SAO ĐẺ TRUNG-QUỐC ĐÁNH BẠI HOA-KỲ

     Blogger TS.NGUYỂN-HƯNG-QUỐC nói về bài viết cuả học-giả DIÊM-HỌC-THÔNG, đang là giám-đốc một viện-nghiên-cứu chiến-lược cuả Hoa-lục. Phần cuối bài viết, NHQ. nói về một đề-tài khác : VN. Ông nói kiểu bóng gió, như đùa, song thực sự đó hoàn-toàn là hướng đi rất cụ-thể mà CSVN đang tiến hành.
     Có thể coi đây là những hồi chuông báo động để nhân dân VN kịp thức-tỉnh và nhìn ngay vào một "thực-tế kinh-hoàng" mà nhà cầm quyền CSVN đang xúc-tiến.
 
Xin trích : 
"...Tôi nhắc đến bài báo của Diêm Học Thông vì một lý do khác. Đọc xong, trong óc lóe lên ý nghĩ: sẽ viết một bài, đại khái, làm thế nào để Việt Nam thắng Trung Quốc? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thấy không ổn.
Thứ nhất, mình chỉ là một blogger chứ chả phải chính khách chính khiếc gì cả; bàn những vấn đề như vậy, nghe “nổ” quá.
     Thứ hai, chuyện Việt Nam thắng Trung Quốc giống như một thứ khoa học viễn tưởng. Cả hai đều không nên chút nào. Thôi thì bàn chuyện làm thế nào để thua Trung Quốc một cách nhanh chóng vậy.
     Một đề tài như thế đã bao hàm cái ý là Việt Nam nhất định thua Trung Quốc. Không cần bàn cãi nữa. Chỉ phân tích vấn đề là: làm thế nào để thua cho nhanh thôi.
      Nói thế, tôi biết, nhiều người sẽ cho là nhảm. Muốn thua nhanh ư? – Dễ quá! Cứ ký một hiệp ước trao nhượng chủ quyền cho Trung Quốc là xong ngay thôi. Hay cứ để Trung Quốc tràn qua biên giới tiếp quản Bộ chính trị, Trung ương Đảng và guồng máy chính phủ. Là xong. Chỉ mất vài tuần, hay nhiều lắm, vài tháng.
      Nhưng một “kế hoạch” như thế chắc chắn là bất khả thi.
Lý do thứ nhất là dân chúng sẽ bất mãn và sẽ quyết liệt tranh đấu, thứ nhất, với những kẻ bán nước, và thứ hai, với những kẻ cướp nước.
Lý do thứ hai là các nước Đông Nam Á sẽ hoảng lên: Trung Quốc chiếm Việt Nam, thế nào cũng tràn qua Lào và Miên, sau đó, Thái Lan, Miến Điện, Singapore, Mã Lai Á và Indonesia. Thuyết domino một thời nổi tiếng lừng lẫy lại tái hiện. Úc, xa xôi đến vậy, cũng sẽ run bắn lên. Dĩ nhiên, họ sẽ không khoanh tay chờ Trung Quốc xông vào nhà. Nhưng có lẽ sẽ không có nước nào đủ can đảm trực diện khai chiến với Trung Quốc. Cách thức quen thuộc, ít tốn kém và không chừng hiệu quả nhất là đổ viện trợ, kể cả vũ khí cho dân chúng Việt Nam để họ đánh nhau với Trung Quốc.
     Như vậy, chiến tranh sẽ dằng dai. Và cuối cùng, như ngày xưa, Việt Nam sẽ đánh bật Trung Quốc và giành lại độc lập.
     Bởi vậy, có thể nói “Kế hoạch” trao nhượng chủ quyền nghe tưởng dễ, nhưng thực tế, lại không thể thực hiện được. Đó là chưa kể, nó khá nguy hiểm. Lỡ lúc quân Trung Quốc chưa sang “tiếp quản”, dân chúng nổi giận đứng lên tiêu diệt giới cầm quyền thì không biết họ sẽ chui vào đâu để trốn? Số lượng ống cống ở Việt Nam chắc không bằng Libya. Lại dơ bẩn nữa.
    Tôi xin đề nghị một cách khác:
     Hiểm họa lớn nhất đối với “kế hoạch thua nhanh” chính là ở dân chúng. Trọng tâm chiến lược, do đó, phải là dân chúng. Nhưng không thể giết hết dân chúng. Mà cũng không cần giết hết. Chỉ cần làm sao cho họ không thấy chuyện Trung Quốc đe dọa Việt Nam, đừng bất mãn vì chuyện Trung Quốc xâm lấn Việt Nam, đừng nổi giận nếu một ngày nào đó lính Trung Quốc tràn sang Việt Nam. Làm được những điều đó là bảo đảm an toàn. Sẽ không có ai, trong dân chúng, nổi giận chính quyền nếu chính quyền ký hiệp ước trao nhượng chủ quyền. Sẽ không có ai, trong dân chúng, căm thù Trung Quốc khi Trung Quốc kiểm soát hết đất đai, rừng núi, hải đảo và cả vùng biển mênh mông của Việt Nam. Mọi người sẽ coi đó là những chuyện bình thường.
     Dĩ nhiên, những việc như vậy cần phải có thời gian. Không nên sốt ruột. Cần có thời gian để dân chúng tập thói quen không quan tâm đến việc nước. Cần có thời gian để mọi người tập thói quen xài hàng giả của Trung Quốc và xem phim lịch sử Việt Nam đóng theo khuôn mẫu của Trung Quốc để dần dần nhận ra Việt Nam, thật ra, chỉ là một tỉnh lẻ của Trung Quốc. Cần có thời gian để mọi người tập thói quen nhịn nhục trước Trung Quốc. Cần có thời gian để mọi người tập thói quen xem bất cứ chuyện gì xảy ra trên lãnh thổ Việt Nam đều không phải chuyện của mình.
     Sau khi những việc như vậy đã hoàn tất thì việc Việt Nam được sát nhập vào Trung Quốc sẽ vô cùng an toàn và dễ dàng. Sẽ chẳng có ai bất mãn hay phản kháng cả. Lúc ấy, ngay cả khi Mỹ hay bất cứ nước nào “quỳ lạy” xin dâng vũ khí cho dân chúng Việt Nam để họ chống lại Trung Quốc thì cũng chẳng ai thèm nhận.
     Lúc ấy, sứ mệnh coi như hoàn thành mỹ mãn.
     À, mà này, đến đây, tôi mới nhận ra “kế hoạch” tôi vừa viết ở trên hình như cũng chẳng mới mẻ gì lắm, phải không?
     Không chừng đã có kẻ áp dụng rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~
Nguồn: How China Can Defeat America - The New York Times
~(Hết trích)
 
     Ký kết THÀNH-ĐÔ 1990, giửa CSVN và TC, nếu đúng như một số chi-tiết mà wikileaks đã tiết lộ, thì những gì đang diển ra ở xả-hội VN, củng như những hành-động ngăn chặn và quyết triệt-tiêu 'lòng yêu nước', tiêu diệt những tiếng nói 'chống TC xâm lược' cuả nhân dân ta... cho thấy cái LỘ-TRÌNH SÁP NHẬP để VN trở thành một Tinh cuả TC, mà nhà cầm quyền CSVN cúi đầu chấp nhận , đã và đang diển tiến một cách tinh-vi.
     CSVN đang hiện rỏ là một nhóm cầm quyền tồi tệ nhất cuả mọi thời đại. Một BÈ LỦ BÁN NƯỚC trong những ke bán nước mà lịch sử cuả dân-tộc ta đã từng ghi nhận (như Trần-ích-Tắc, Lê-chiêu-Thống...).
     Để cứu nước, không cách nào khác hơn là phải đạp đổ chế-độ CSVN !./-



__._,_.___

Saturday, December 22, 2012

TỘI : KHÔNG BÁN HÀNG TRUNG-QUỐC !

    Trích lời một cô-chủ-nhỏ ở Saì-Gòn :


    " Công ty tôi làm có hai mặt tiền, mặt đằng trước hướng ra phía đường, còn mặt tiền thứ 2 là vỉa hè trong hẻm. Mỗi hộ kinh doanh ở những khu vực này được để ra 1m vỉa hè dựng xe. Cứ khoảng 5 chiều mỗi ngày tôi dọn hàng ra bán trên vỉa hè trong hẻm và 11 giờ thì dẹp hàng vào trong.

     Có vẻ quầy hàng của tôi rất được nhận rất nhiều sự ủng hộ của mọi người, mỗi ngày mỗi đông, người bán thì niềm nở, khách hàng thì tươi cười vui vẻ, ai cũng rất an tâm vì vừa mua được hàng rẻ, chất lượng mà lại không phải là hàng Trung Quốc. Nhiều khi thấy khách hàng thoải mái và tin tưởng, tôi lại khúc khích cười một mình.


     Sau một tuần mở quầy hàng, hai tối nay chúng tôi bị “người ta” kéo đến dẹp và tịch thu đồ. Trong khi đó, ngay cạnh bên, người ta bán quán ốc, bày ra vỉa hè nhậu nhẹt thì lại không vấn đề gì. Điều lạ là ngày hôm trước có hai thanh niên nhìn mặt rất “an ninh” đến quầy hàng của chúng tôi, chọn một bộ đồ trẻ em, xem rất kĩ rồi xin tôi 2 chiếc túi nilon “tẩy chay hàng độc hại Trung Quốc”. Hôm sau và liên tiếp hôm nay xe công an phường đến dẹp hàng. Họ còn tiến thẳng đến quầy hàng của tôi giằng co đồ đem lên xe. Thậm chí họ còn xông vào nhà, cướp đồ mang ra xe, hành động không khác gì những tên cướp.

     Xung quanh có biết bao nhiêu người kinh doanh vỉa hè nhưng họ không quan tâm tới, chúng tôi ngồi dẹp vào vỉa hè trong hẻm không phải vỉa hè chính nhưng lại nhận được sự quan tâm đặc biệt. Bán hàng thì phải treo biển và tôi cảm thấy chiếc biển của tôi đề “cam kết không bán hàng Trung Quốc” không có gì là sai?

     Một người phụ nữ thân hình mập mạp, còn đòi thu máy ảnh của anh Thành - chồng tôi, khi anh chụp lại cảnh họ lao vào giật đồ. Tôi bức xúc hỏi bà ta là ai? Bà ta trả lời bà ta là dân! Là dân mà lại có đặc quyền thu máy ảnh của người khác? Một anh trật tự phường đứng ra bênh vực “cô ấy là trưởng hộ kinh doanh của phường. Cô ấy không có quyền nhưng người khác có quyền ấy”. Tôi chỉ tay thẳng mặt anh ta “kể cả anh cũng không có quyền ấy, công dân có quyền giám sát cơ quan chức năng làm nhiệm vụ, nếu các anh làm đúng thì có gì mà phải sợ bị chụp lại”. Hình như họ đang cho rằng “luật là tao, tao là luật”, muốn làm gì thì làm thì phải? Thậm chí tôi treo quần áo trên tường của công ty, không bày ra vỉa hè mà họ cũng nói là không được.

Họ cố tình nhắm vào quầy hàng của tôi, tôi chắc chắn điều đó. Nhưng vì sao? Vì “cam kết không bán hàng Trung Quốc” ư? Một câu hỏi khiến tôi nhức nhối khi nghĩ đến câu trả lời… (Ngưng trích)
                         xxx

        Cô bé này đâu cần phải tìm câu trả lời chi cho thêm nhức nhối ! Sự thật nó đã rành rành trước mắt mọi người từ rất lâu rồi, ai cũng biết, có diều là chẳng mấy người dám nói ra. Vì NÓI SỰ THẬT đối với chế-độ nầy là lảnh ngay ĐÒN THÙ KHŨNG-BỐ : Bắt bớ. tra-tấn...và tù đày ! Chưa kể là còn bị triệt tiêu kinh-tế gia-đình, rình rập, khũng-bố người thân v.v...bằng trăm ngàn thủ-đoạn thật đê-tiện. Ngoài những chế-độ cũng độc-tài gian ác như CSVN, không có một quốc-gia dân-chủ nào mà kẻ cầm quyền lại hành xử hèn hạ như CSVN !
        Sờ sờ trước mắt là những tấm gương cuả NGƯỜI YÊU NƯỚC vì không ngăn nổi bức xúc nên đã quyết NÓI LÊN SỰ THẬT như CÙ-HUY-HÀ-VŨ, LÊ-THỊ-CÔNG-NHÂN, TRẦN-KHẢI-THNH-THỦY, LM.NGUYỄN-VĂN-LÝ, SINH-VIÊN NGUYỂN-TIẾN-TRUNG, TRẦN-HUỲNH-DUY-THỨC, LÊ-CÔNG-ĐỊNH, NGUYỂN-VĂN-ĐÀI, VIỆT-KHANG VÕ-MINH-TRÍ, TRẦN-VŨ-ANH-BÌNH, TẠ-PHONG-TẦN, NGUYỄN-VĂN-HẢI, SINH-VIÊN NGUYỄN-PHƯƠNG-UYÊN, HUỲNH-THỤC-VY, NGUYỄN-HOÀNG-VY, PHẠM-THỊ-THANH-NGHIÊN v.v..(.không làm sao nhớ hết !), đã phải chịu 'hậu-quả' ra sao thì ai cũng biết.
       Mổi người chỉ cần nói lên một SỰ THẬT cuả kẻ cầm quyền CSVN : BÁN NƯỚC, CƯỚP ĐẤT, CÀO NHÀ, PHÁ CHUÀ, ĐỐT NHÀ THỜ, THAM-NHŨNG, HỐI LỘ, HÈN VỚI GIẶC, ÁC VỚI DÂN.v.v....(kể sao cho hết !) Là đũ 'lảnh đòn thù' đến trăm đáng ngàn cay. Bởi vì với hàng triệu công-an, côn-đồ, đầu gấu... trong tay, chúng quá thừa phương-tiện để đàn áp nhân-dân và bảo-vệ chế-độ đôc-tài sắt, máu cuả chúng !
      LUẬT TRONG MIỆNG TAO ĐÂY NÈ !
      Một gả công-an Phường ở Sài-Gòn đã từng hét vào mặt người dân câu trên khi bị đôi co về luật lệ,  mà quả  đúng như vậy, chúng cũng chã cần phải dấu diếm. CSVN bày ra cũng cả rừng luật nhưng thật ra, người dân cũng quá biết, ho chỉ có một luật duy nhất và trên hết là LUẬT RỪNG ! Hay nói đúng thực-tế là : LUẬT CUẢ CÔNG-AN !
     "Không bán hàng Trung-quốc", như quyết tâm cuả cô chủ nhỏ trong chuyện này, CSVN ... chưa kịp ra luật để trừng-trị theo kiểu cách chính-quy cho nó...có vẻ một nhà nuớc, thế thì cứ thỏai mái dùng LUẬT RỪNG hay LUẬT ĐẢNG, hay LUẬT CÔNG-AN... cho nó ĐÚNG PHONG CÁCH  XHCN !
     Người dân VN, dưới chế-đô CS, ngay từ khi lọt lòng mẹ là đã 'chịu' trăm ngàn thứ TỘI (!), ngoại trừ những đảng-viên đảng CSVN, vì đó là  GIAI-CẤP THỐNG-TRỊ ;  nay mọi người dân còn gánh thêm một số TỘI TÀY TRỜI khác nửa, chẳng hạn TỘI "GHÉT TRUNG-QUỐC !" thì NGUYỄN-PHƯƠNG-UYÊN phải vào tù ! Còn cô chủ nhỏ trong chuyện này đang gánh họa vào thân bằng một tội danh mới : TỘI KHÔNG BÁN HÀNG TRUNG-QUỐC ! Với bàn tay đẩm máu cuả công-an, côn-đồ, đầu gấu v.v..cô chủ nhỏ này nếu không vào tù thì rồi cũng phải tán-gia bại-sản !
     TỘI YÊU NƯỚC VÀ CHỐNG TRUNG-CONG !
     Cái tội 'thời-đại' mà người dân VN trong chế-độ CS  hiện giờ ai cũng mắc phải là TỘI YÊU NƯỚC VÀ CHỐNG QUÂN XÂM LƯỢC TRUNG-CỘNG ! Chỉ có khác là dám nói lên hoặc không mà thôi !
     Ai đã từng kinh-qua hoặc có cái nhìn sâu sắc đều thấy rỏ một điều : Các chế-độ CS, đã sụp-đổ rồi hay vẩn đang còn tại vị, tất cả đều SỢ SỰ THẬT ! Đơn giản chỉ vì chủ-nghỉa CS được xây đưng trên sự dối trá và lừa bịp. Điều này chính một lảnh-tụ CS Liên-xô đã nói lên sau khi CS Liên-xô sụp đỏ !
      Buồn thay, bậc thầy cuả những kẻ dối trá lừa bịp đó lại chính là CSVN ! Một chế-độ càng gian-ác, bạo ngược, tất nhiên càng cần phải có bộ máy đàn áp khổng lồ và hung ác ! Điền này giải thích tại sao bộ máy công-an, côn-đồ, đầu gấu... cuả CSVN đã và đang là hung-thần trong mọi ngỏ ngách cuả xả-hội VN hiện tại !
      Đã GIAN thi phải NGOAN, CSVN tự biết mình thuộc loại GIAN-NGOAN nên tất yếu phải xử-dụng bạo lực với nhân dân đê có thể tồn tại mà thụ-hưỡng. Thì cũng có thể chấp  nhận, bởi vì bất cứ ke ngu đần nào cũng biết làm như thế ! Có điều là người dân VN không thể nào hiểu nổi taị sao CSVN lại có thể "CÚC CUNG TẬN TỤY" phục-vụ quan thầy Trung-Cộng đến như thế !
     Bất cứ nhà cầm quyền nào, ngay cả nhửng kẻ độc-tài trên toàn thế-giới, có lẻ cũng chưa có nơi nào mà người dân bị bắt buộc phải mua cái này mà không được mua cái kia, bán món hàng này mà không được bán món khác.
     Đối với nhà cầm quyền CSVN, thịt heo hư, gà thối, hóa-chất độc hại, chết người.., Quan thầy Trung-Cộng không bán được nơi nào khác, tuồn qua cho VN, người dân VN có bổn phận   phải...ĂN ! Máy móc lổi thời, cọc cạch, hàng hoá độc hại, quan thầy Trung-Cộng không bán được nơi nào khác, đem tuồn qua cho VN, CSVN có bổn phận phải...XÀI !
     Tất cả vì quan thầy Trung-Cộng ! Cho dù có phải giết dần mòn dân tộc VN ! BỘ MẶT THẬT cuả CSVN là như thế. Không còn gi phải mơ hồ ! Hèn với giặc, ác với dân ! Người dân VN bức xúc phải kêu lên như thế ! Không sai !./-

 

Monday, December 10, 2012

ĐẢNG CSVN QUANG-VINH !

     Dưới đây là bài viết cuả một cô gái trẽ ơ Sài-Gòn, ngắn thôi, song thật tinh-tế, chuyên chở nhiều ý nghiả, thể-hiện một tâm-hồn nử-kiệt như LTCN, BTMH, HTV, TKT, MN, TKTT, PTN v.v...
     Mời đọc :
 
  Trích :
"Hôm qua có 2 thanh niên ngầu như an ninh đến quầy hàng của mình, hít hít, ngửi ngửi bộ đồ trẻ em, rồi xin 2 túi nilon "tẩy chay hàng Trung Quốc". Hôm nay xe của công an phường 15, quận 10 xuất hiện, không cho bày đồ ra bán nữa. Thậm chí mìn...
h bày hàng trên vỉa hè nội bộ của công ty, treo hàng trên tường của công ty mình họ cũng nói là ko được. Anh Nghĩa, công an khu vực đứng bên kia liếc liếc qua quầy hàng mình với ánh mắt hình viên đạn. Nhiều khi mình cũng thấu hiểu nỗi lòng của anh Chí Phèo, muốn sống bình thường mà ko có nổi, kaka :D..."
Photo: Hôm qua có 2 thanh niên ngầu như an ninh đến quầy hàng của mình, hít hít, ngửi ngửi bộ đồ trẻ em, rồi xin 2 túi nilon "tẩy chay hàng Trung Quốc". Hôm nay xe của công an phường 15, quận 10 xuất hiện, không cho bày đồ ra bán nữa. Thậm chí mình bày hàng trên vỉa hè nội bộ của công ty, treo hàng trên tường của công ty mình họ cũng nói là ko được. Anh Nghĩa, công an khu vực đứng bên  kia liếc liếc qua quầy hàng mình với ánh mắt hình viên đạn.  Nhiều khi mình cũng thấu hiểu nỗi lòng của anh Chí Phèo, muốn sống bình thường mà ko có nổi, kaka :D
(Hết trích)
 
  Thí-dụ, cô viết :"....hai thanh-niên đến ...HÍT HÍT, NGỬI NGỬI....", cái cách mà hai thanh-niên nầy hành-động thì đích thị là kiểu cách cuả ...LOÀI CHÓ ! Đúng thế, bọn công-an côn-đồ, phương tiện để bảo-vệ chế-độ, để đàn áp nhân dân, khi chúng mặc thường phục đi lùng sục tìm "kẻ phản-động chống quan thầyTrung-Cộng ...", người dân đã chẳng gọi chúng là ĐỒ CHÓ SĂN đó sao !
     Rồi anh công-an khu-vực đứng bên kia liếc qua  với ánh mắt 'hình viên đạn". Một hình-dung-từ được dùng thật chích xác. Bọn này thì lúc nào đạn chẳng lên nòng ! Chúng ta  chẳng đã từng thấy  CỒN DẦU, TIÊN-LẢNG ,VĂN-GIANG... vang rền súng đạn ! Cái Đảng CSVN nầy nhờ có hàng triệu tay súng nên mới tồn tại đến ngày nay. Chúng chi cần 'một ngày lơi tay súng' thi cả 114 ngài cuả Trung-Ương-Đảng chắc chắn sẽ không còn chổ đê đội nón.
     Câu chuyện và hình ảnh đính kèm, tuy nhỏ, nhưng đã nói lên một khia cạnh rất lớn : Dù bọn tay sai CSVN  cố tiếp tay cho quan thầy Trung-Cộng tuồn hàng hoá đôc hại để cố tiêu-diệt dân ta về lâu dài, song nhân-dân ta đã thấy được âm mưu thâm độc đó và đã tự động bảo nhau phòng, chống !
     Giặc xâm lăng Trung-Cộng và tay sai CSVN nhất định phải thất bại trong ý đồ đen tối cuả chúng !
     NHÂN DÂN VIỆT-NAM KIÊN-CƯỜNG BẤT-KHUẤT NHẤT ĐỊNH THẮNG !
     CSVN BÁN NƯỚC, PHẢN DÂN, NHẤT-ĐỊNH PHẢI BỊ TIÊU DIỆT !
      (12/12)

Wednesday, December 5, 2012

HOÁ-CHẤT TRUNG-CỘNG VÀ HẢI-SẢN VIỆT-NAM

        Phóng-viên cuả một tờ báo 'trong nước' đã làm một thiên phóng-sự điều-tra về quá trình chế biến hải-sải tại một vùng ven biển ở miền Bắc VN, dưới dây là một đoạn trích từ bài viết cuả người phóng viên.
              
     "Trong vai một người dân đến hỏi đường, chúng tôi ghé thăm lò sấy mực của gia đình anh B ở thôn Liên Hưng, xã Hải Bình, gia đình anh B có 3 lò sấy mực mỗi ngày cho ra từ 5 - 6 tạ mực khô. Sau một hồi lân la hỏi chuyện, anh B cũng “bật mí” về các công đoạn và cách chế biến để có được sản phẩm mực cho màu vàng thì hầu như người dân đều dùng diêm sinh (hay còn gọi là chất lưu huỳnh).
Sau đó được sơ chế.
Sau đó được sơ chế.

Bên cạnh sản phẩm đã sơ chế là đống phụ phẩm đầy ruồi.

Bên cạnh sản phẩm đã sơ chế là đống phụ phẩm đầy ruồi.
Bên cạnh sản phẩm đã sơ chế là đống phụ phẩm đầy ruồi.
Mực sau khi thu mua về được làm sạch, sau đó cho vào lò. Mỗi lò sấy thường để 3 bếp than to, một bếp 4 đến 5 hòn than, sau đó đặt một bát lưu huỳnh lên trên, khói của lưu huỳnh bốc lên bám vào thân mực sẽ giúp cho mực óng vàng rất bắt mắt và đặc biệt, chống được ẩm, mốc.
Vào thời điểm mùa đông hay mùa mưa, các cơ sở chế biến hải sản thường dùng lượng diêm sinh nhiều hơn bình thường mới bảo quản được sản phẩm. Tuy nhiên, sản phẩm sau khi được sơ chế, thay cho mùi thơm tự nhiên của mực khô là mùi khét, khai khái của chất lưu huỳnh còn bám lại.
Ngoài sản phẩm mực, người dân nơi đây còn chế biến cả các sản phẩm hải sản khác như cá nục khô và cá chỉ vàng. Theo người dân nơi đây cho biết, phần lớn cá sau khi thu mua về được ngâm nước muối trước khi làm sạch mang phơi nên không phải dùng một loại hoá chất nào.
Mực đã qua bước sơ chế,
Mực đã qua bước sơ chế, đang được phơi ráo nước...
Tuy nhiên, trên thực tế, qua tìm hiểu thì hầu hết các hộ phơi cá ở đây đều sử dụng chất chống ruồi, muỗi. Theo những người làm nghề ở đây thì bản thân họ sử dụng các loại hóa chất cũng không biết nó là chất gì và mức độ độc hại như thế nào, nhưng mỗi lần dùng thuốc thì ruồi, muỗi không dám “bén mảng” đến gần. Trong khi đó, các loại phế phẩm được cắt đầu vứt bỏ bên cạnh thì ruồi muỗi bu kín đặc.
Quy trình chế biến sản phẩm cá nục khô rất đơn giản. Cá sau khi được rửa qua rồi mổ bụng, xếp lên khay, trước khi mang ra phơi được tẩm một lượt thuốc lên bề mặt. Sau một nắng lại tiếp tục quét lượt thuốc khác. Đối với những gia đình có điều kiện thì đổ cả mẻ cá vào chậu, nhúng cá qua một lần đem ra phơi thì không phải tốn công bôi lần hai nữa.
Và được đưa vào lò sấy.
Và được đưa vào lò sấy.
Người dân địa phương muốn ăn cá, mực khô hay muốn biếu tặng người thân thì phải tự tay mua cá tươi, mực tươi về chế biến lấy. Vì biết quá rõ công đoạn chế biến cá khô mực khô phải dùng diêm sinh và hóa chất nên hầu hết, các hộ dân ở đây chỉ tham gia chế biến còn họ không ăn hải sản qua công đoạn chế biến như trên.
Ngoài xã Hải Bình, trên địa bàn huyện Tĩnh Gia còn có các xã như: Hải Thanh, Hải Ninh cũng có nhiều cơ sở chế biến thủy hải sản khô. Nguồn hàng hải sản ở đây có nhiều chủng loại khác nhau và được xuất đi tiêu thụ ở nhiều địa phương khác và cả xuất đi nước ngoài.
Liên quan đến vấn đề trên, ngày 14/11/2012, Chi cục Quản lý chất lượng nông lâm sản và thủy sản, thuộc Sở NN&PTNT tỉnh Thanh Hóa đã tiến hành lấy 8 mẫu cá, mực ở các xã Hải Thanh, Hải Bình, huyện Tĩnh Gia để gửi đi kiểm nghiệm.
Sau khi ra lò, mực có màu đỏ vàng, kh
Sau khi ra lò, mực có màu đỏ vàng, không giống màu mực được phơi tự nhiên.
Quy trình lấy mẫu được thực hiện ở cả 3 giai đoạn: Giai đoạn đầu vào (cá từ thuyền vào bến), giai đoạn chế biến (cá được làm sạch, tẩm, ướp, hấp, sấy, phơi khô...) và giai đoạn thành phẩm. Việc lấy mẫu ở cả ba giai đoạn để xác định dư lượng các chất kháng sinh, chất bảo quản nếu được sử dụng thì sử dụng ở giai đoạn nào và vượt ngưỡng như thế nào.
Hiện các cơ quan chức năng vẫn đang tiến hành kiểm tra và kiểm nghiệm các sản phẩm chế biến từ hải sản được cho là có sử dụng hóa chất trong quá trình sơ chế. (Hết trích)
xxx
Tẩy chay mọi hàng hoa Trung-Cộng, NHẤT LÀ HOÁ-CHẤT CUẢ TRUNG-CỘNG, là tự cứu mình và cứu dân mình !
 CSVN đang cố tình dìm người dân trong một cuộc sống xô bồ, chỉ biết chạy theo đồng tiền, phế bỏ đạo-đức, quên đi tình tự dân-tộc, kể cả lòng yêu nước cũng không được thể-hiện...Mục-đích làm cho người dân không thể đoàn-kết để chống lại chế-độ độc-tài tàn bạo, phi-nhân phi nghiả cuả chúng... hầu chúng có thể duy-trì vĩnh-viển quyền cai-trị !
TẨY CHAY HÀNG HOÁ TRUNG-CỘNG, TỨC GIẶC NHÀ HÁN ! ĐỂ CỨU DÂN !
ĐẠP ĐỔ CHẾ-ĐỘ ĐỘC-TẢI TOÀN-TRỊ CUẢ CSVN ĐỂ CỨU NƯỚC !./-

GIAI-CẤP THỐNG-TRỊ !

    Những 'con số' mà blogger BÙI-VĂN-BỒNG ghi nhận dưới đây nếu không phải là gần chính-xác thi cũng là một hình-dung rất gần thực-tế về cái Đảng cầm-quyền CSVN. Một đảng Mác-xít mất gốc nhưng cái 'RỂ ĂN BÁM NHÂN-DÂN' thì vô cùng 'vĩ-đại !'.
     Theo tác-giả, tính ra cái hệ-thống cai-trị cuả CSVN, mà người dân phải è cổ ra nuôi nó, đã chiếm đến 22% dân số !NGHỈA LÀ CỨ BẢY (7) NGƯỜI DÂN, KỂ CẢ CON NÍT, NGƯỜI GIÀ là phải CÕNG TRÊN LƯNG HAI (2) CÁN BỘ CS ! Trong khi đó, với các quốc-gia tiến-bộ, con số này chỉ từ 3% đến 6% mà thôi !
     Đau đớn thay cho dân-tộc VN, nhóm 22% này chia nhau vơ vét toàn bộ tài-nguyên cuả đất nước, chia chác cả những đồng tiền viện-trợ nhân-đạo, tiền vay NDA (mà hàng trăm năm sau người dân vẩn phải nay lưng ra trã)...Và, họ đã làm được gì cho tổ-quốc ? CÚI ĐẦU DÂNG ĐẤT, NHƯỢNG BIỂN CHO GIẶC TÀU ! MỞ CỬA CHO DÂN TÀU TRÀN NGẬP VN, GIAO TÀI NGUYÊN CHO TÀU KHAI THÁC ĐỂ LẤY TIỀN BỎ TÚI ĐẢNG VIÊN...
     Nếu người dân bức xúc mà có lời nói hay hành động CHỐNG GIẶC TÀU là lập tức lảnh đòn thù, gông cùm, tù-ngục, thậm chí là mất mạng !
     CSVN là gì cuả GIẶC TÀU ? TAY SAI, BÁN NƯỚC CẦU VINH ! CHÚNG HIỆN NGUYÊN HÌNH LÀ MỘT ĐẢNG CƯỚP KHÔNG HƠN KHÔNG KÉM !
                     XXXXXXX

Cái gọi là "hợp lý" trong nghịch lý

Minh Diện (Bùi Văn Bồng blog) - Không đâu có số người ăn lương nhà nước đông như Việt Nam. Tính sơ sơ gần hai chục triệu! Chỉ riêng số người ăn thằng vào ngân sách đã hơn 6 triệu, gồm hơn 2 triệu viên chức,1,6 triệu người có công, 1,4 triệu người nghỉ hưu, 350.000 cán bộ chuyên trách, 370.000 cán bộ đảng, xem xem chừng ấy cán bộ thanh niên, phụ nữ, mặt trận, nông dân, công đoàn. Chỉ riêng các Đảng bộ khối các cơ quan Trung ương đã có tới 6,5 vạn (650.000) đảng viên đương chức. Bên cạnh đó là lực lượng quân đội chính quy, bán chính quy, xếp thứ hai thế giới, chỉ sau Iran. Và lực lượng công an nhân dân cũng bề thế không thua kém quân đội.

Ngoài đội ngũ cán bộ chính quy có cấp chức, phẩm hàm ngạch bậc công chức theo chức danh, còn một lưc lượng bán chuyên nghiệp rất đông đúc, được sử dụng với danh nghĩa tổ chức quần chúng, như cộng tác viên thanh tra xây dựng, cộng tác viên cảnh sát giao thông, cộng tác viên bảo vệ môi trường, rồi lực lượng an ninh khu phố, dân phòng, quân tự vệ, tất cả đều được hưởng lương theo kiểu bán chuyên chia định suất.

Ứơc tính tổng số cán bộ nhân viên chính quy và bán chính quy ở nước ta hiện nay khoảng 20 triệu người chiếm 22% dân số, nghĩa là cứ bảy người dân bất kể già trẻ lớn bé phải cõng hai cán bộ. Tỷ lệ đó ở Singapore là 5,2 %, Thái Lan 6,3% và Nhật 5,1%. Sở dĩ Nhật, Singapore, Thái Lan, cũng như các nước tư bản khác, tỷ lệ người ăn lương nhà nước thấp như vậy, vì họ không nuôi bất kỳ một tổ chức đảng đoàn nào, dù là đảng cầm quyền, ngoài quân đội chính quy không có phường đội, quận đội, công an phường, cảnh sát khu vực v.v… Đặc biệt họ không có chính quyền phường,xã. Cấp quận, huyện là cơ quan hành chính thấp nhất giải quyết tất cả mọi vấn đề kinh tế, xã hội, luật pháp với số nhân viên tối thiểu, được tuyển chọn kỹ lưỡng trên cơ sở năng lực giáo dục và kinh nghiệm liên quan, làm việc có hiệu quả, để vừa bớt tầng nấc gây phiền hà cho dân, vừa đỡ tốn tiền của dân. Ở ta dưới phường, xã còn thôn (miền Bắc) ấp (miền Nam) khu phố, tổ dân phố (thành thị), cấp nào cũng đầy đủ lệ bộ đảng, chính, công, thanh, có xã tồng số nhân sự lên tới 500 người.
(Hết trich).

Thursday, November 8, 2012

NHẮN GỞI...ĐỒNG-ĐẢNG !

          Sau khi kết thúc Đại-Hội TRUNG-ƯƠNG-ĐẢNG 6, tháng 10/2012, Nguyễn-Phú-Trọng vừa đọc diễn-văn mà cảm-động đến ...rơi lệ : "...Trung-ương quyết-định không kỷ-luật 'đồng-chí Uỷ-viên Bộ-Chính-Tri', để tránh các thế-lực thù-địch xuyên-tạc, đánh phá...".
     Mới hay cái "thế-lực thù-địch" quả là cái 'bóng ma vĩ-đại" mà bất cứ lúc nào Đảng cũng sẳn sàng lôi ra để...hù nhau !
     Điều đáng nực cười nhất là Nguyển-Tấn-Dũng (NTD) chỉ cần nói ..nhỏ nhẽ vài lời :"...nhận trách-nhiệm chính-trị..." là mọi sự đều ổn cả ! Mà thật ra 'toàn đãng toàn dân' chắc cũng chẳng ai hiểu nhận 'trách-nhiệm chính-trị.." là cái quái vật gì cả ! Có lẻ đây chỉ là câu 'Thần-Chú' mà quan-thầy Tập-Cận-Bình đã ban cho y ngày 20/9/2012 tại Nam-Ninh, Tỉnh Quảng-Tây bên Tàu !
     Câu thần chú này...'Linh' đến nổi NPT chỉ dám nói 'đồng-chí Uỷ-viên Bộ Chính-Trị...', còn Trương-Tấn-Sang khi phát biểu cũng chỉ dám nói '...đồng chí X' chứ cả hai ngài tối cao quyền-lực này đều không dám động đến chử 'thủ-tướng' càng không dám nói đến tên cúng cơm cuả NTD !
     Than ôi, trong một triều-đại mà có cả Lê-Chiêu-Thống lẩn Trần-Ích-Tắc thi làm sao cho khỏi mất nước !
     Còn về NTD thi dù được 'hạ cánh an-toàn' song cũng không khỏi đem lòng căm tức nên y đã viết vài lời nhắn gởi đến các đồng đảng như dưới đây :
    
               Tổ cha, thế-thái nhân-tình !
          Thấy ta ăn đậm (tụi) bây rình chơi ta !
               Thằng nào nắm được lâu-la
          (Công-an, Bộ-đội) là...Cha cả phường !
                                               NTD
              xxx
          CÙNG LÀ MỘT LỦ BẤT-LƯƠNG !!!


THẮNG TƯƠI CƯỜI
THUA Ủ DỘT !

Tuesday, October 16, 2012

NGUYỄN-TẤN-DŨNG CẦU CỨU...

 
 
     Càng gần đến ngày đại-hội TUĐ bất thường được triệu tập, Ba DŨNG càng quýnh quáng...Phải vò đầu bóp trán tìm trăm phương nghìn kế để đối phó với kẻ NỘI THÙ !  Sau cùng thì không phải "Tẩu-vi thượng-sách" như bọn quân-tử-Tàu đã chỉ vẽ mà ánh sáng cuối đường hầm chính là..ra chiêu...phải rồi, có chử CHIÊU là thượng sách ! LÊ-CHIÊU-THỐNG ! Sách sử nước ta chẳng đã từng có gương LCThống...rạng ngời đó sao !
    Ba DŨNG nhớ lại hồi còn làm y-tá cho đội du-kích xả ở vùng Kiên-Giang, Rạch-Giá, có lần nghe lóm ở đâu đó câu chuyện về Lê-Chiêu-Thống.
    Thế là vội vội vàng vàng, ngay ngày 20/9/2012 hắn bay qua Nam-Ninh, Tỉnh Quảng Tây để gặp Phó chủ-tịch nước Trung-Cộng TẬP-CẬN-BÌNH (TCB). Qua ảnh trên, người ta thấy ngưu-mả gặp nhau tay bắt mặt mừng và trao đổi :
     NTD :  Thầy ơi, cứu con ! Tụi nó tính...làm thịt con đấy !
     TCB :  Nghe nói mầy...quậy dử quá...Làm sao mà cứu đây ?!
     NTD : Thầy muốn là được mà...Con biết rỏ ruột gan cuả tụi nó ! Gật đầu đi thầy ! Thầy không thấy CON GIỐNG HỆT THẦY ĐÂY SAO ! QUẦN ÁO NÈ...CÀ VẠT NÈ...CHÍNH CUẢ THẦY ĐÃ BAN CHO CON ĐÓ MÀ ! CON CHÍNH LÀ...TRUYỀN-NHÂN Y BÁT CUẢ THẦY MÀ...! NỞ LÒNG NÀO THẦY THẤY CON SA CƠ MÀ KHÔNG CỨU !
     TCB : Thôi được rồi ! Về đi ! Chuyện đó để tao lo ! Nhớ khi nào thanh-toán xong vụ Điếu-Ngư, tao sẽ đi sâu xuống TRƯỜNG-SA thì bảo thằng Phùng-quang-Thanh khoá súng ống cuả bọn lính tráng mày lại ! Hiểu chứ ?!./-

Monday, September 10, 2012

ĐẢNG HÈN, DÂN KHÔNG HÈN !

     Trên đây là một trang cuả cuốn sách giáo-khoa TIẾNG VIỆT 3 (tập hai) dành cho học-sinh cấp tiểu-học mà một người trong nước với bút danh TÂM SỰ Y GIÁO (TSYG) đã mua cho con nhân kỳ tựu-trường 2012.
    Theo Ông TSYG , chủ-điểm cuả cuốn sách là "Bảo-vệ tổ-quốc" và bài đầu tiên là viết vè cuộc khởi-nghiả cuả HAI BÀ TRƯNG. Do tò mò, Ông đã đọc và ghi nhận, sách cũng ghi đủ các địa danh như Mê-Linh...Tên nhân vật : Trưng-Trắc, Trưng-Nhị, Thi-Sách...Phiá địch cũng có Tô-Định.. 
    Cũng tố cáo đủ 'tội ác' cuả giặc ngoại xâm :"... chúng thẳng tay chém giết dân lành, cướp hết ruộng nương...bắt dân ta xuống biển mò ngọc trai, lên rừng săn hổ báo v.v...Lòng dân oán hận ngút trời..."
     Nhưng mải cho đến hết bài học cũng không hề thấy 'sử-gia' nói rỏ GIẶC NGỌẠI XÂM, KẺ THÙ CUẢ DÂN TA MÀ HAI BÀ TRƯNG CÙNG NHÂN DÂN ĐÁNH ĐUỔI LÀ ...BỌN GIẶC NÀO !
     Hoá ra nhà nước ta, CSVN, vì quá sợ hải giặc Tàu hoặc vì đã 'quyết-tâm cao' dâng đất nước cho Tàu để được  làm MỘT BẦY THÁI-THÚ hầu GIỬ ĐẢNG, GIỬ CÁI GIÀU SANG PHÚ QUÝ MÀ ĐẢNG ĐÃ DÀY CÔNG ĐÁNH CƯỚP ĐƯỢC DO KHÉO LỢI DỤNG LÒNG YÊU NƯỚC CUẢ NHÂN DÂN... cho nên phải bóp méo toàn bộ lịch-sử  chống ngoại-xâm cuả dân ta hầu cho mẩu-quốc được vui lòng !
     Cũng theo Ông TSYG, dù 'Đảng ta' vì quá hèn nhát mà cố tình né tránh trong sách sử, nhưng khi các cháu bé có hỏi :"kẻ thù cuả Hai Bà Trưng là kẻ thù nào ?.." thì cac thầy cô giáo tất phải trả lời 'cụ-thể' : KẺ thù đó chính là HÁN-TỘC PHƯƠNG BẮC !
     Tôi không nghĩ đơn giản như Ông TSYG, trong một chế-độ mà ĐẢNG ĐỘC-TÀI TOÀN-TRỊ muốn kiểm soát, điều khiển từ tư-tưởng cho đến từng lời nói cuả con người trong vòng kểm kẹp cuả họ...Tôi e rằng khi bị các cháu hỏi như thế, các thầy cô giáo có thể sẽ trả lời đúng theo ý Đảng :"Đó là giặc...Mỷ,Ngụy...!".
     Bóp méo lịch-sử theo lệnh cuả quan-thầy HÁN TẶC, CSVN có tội với tiền-nhân, với lịch sử dân-tộc, Ông TSYG nói như thế.Tôi không nghĩ như ông TSYG, theo tôi thì họ, CSVN, không có tội gì cả, vì HỌ KHÔNG BIẾT VIỆC HỌ LÀM ! Khi người ta hành-động trong tình huống...VÔ-TRI thì là không có tội !/-
 

TRUNG-CỘNG "CẤY ĐIẢ VÀO THỰC-PHẨM" xuất-khẩu !


         Hán-tộc Trung-Cộng thâm-hiểm, độc ác, tham-lam, bần tiện...Có lẻ phải cần thêm nhiều từ nửa để nói hết các 'đặc-tính' cuả HÁN-TỘC từ ngàn xưa truyền đến ngaỳ hôm nay.
         Chỉ vì chúng ta căm ghét kẻ xâm lược, bành-trướng, bá-quyền...nên nói xấu họ ? Cũng đúng một phần. Nhưng thực tế cho thấy, ngay những người, những dân tộc ở cách xa ngàn dậm với nứớc Trung-Hoa, họ không (hay chưa) bị một đe doạ, một hiểm-hoạ nào từ Hán-tôc Trung-Hoa, mà cũng đã có rải rác những cái nhìn tương tự như thế ! (Ở Hoa-Kỳ, đã có người viết sách " DEATH BY CHINA" để đưa ra lời cảnh giác với người Mỷ).
         Khi Trung-Cộng (TC)  cảm thấy mình đủ giàu  đủ mạnh thì đã lên tiếng hăm he DIỆT MỶ (Tướng TRÌ-HẠO-ĐIỀN).
     Theo Giáo-sư NGUYÊN-VĂN-CANH, TC. đã 'lên kế-hoạch ĐÁNH GỤC MỶ' để rồi CHIẾM ÚC-CHÂU  và di vài trăm triệu dân Hán qua đó !
     Trên thực tế, TC. đang thực-thi một chủ-trương DI DÂN HÁN RA TOÀN THẾ-GIỚI (!) một cách hợp-pháp và bất-hợp-pháp, tùy nơi, tuỳ xứ, uyển-chuyển mà bền bỉ (Như vào Mỷ bằng chiếu-khán đầu tư theo luật EB5, hoặc nhập lậu  vào Mỷ qua biên giới phiá Nam giap MEXICO; đến  các xứ như VN, Lào, Thái, Miến, các nước Phi-Châu, Trung-đông v.v...bằng các  hình thức đấu thầu các công trình rồi đưa theo hàng ngàn (thâm chí nhiều ngàn) công nhân, để họ tạo cơ hội lấy vợ người bản xứ và ở lại, hoặc từ từ tách ra sống bất hợp pháp với sự bao che cuả người đi trước v.v..phải nói là họ có trăm mưu nghìn kế.
     Để nhắn nhủ với 'đồng bào' cuả Ông ta khi họ tình nguyện tủa ra khằp thế-giới để DI-DÂN LẬP-NGHIỆP, Đặng-Tiểu-Bình đã nói :"...dù bạn ở bất cứ nơi nào, nói ngôn-ngử nào, mang quốc-tịch nào...cũng không là vấn-đề, miển là bạn YÊU NƯỚC TRUNG-HOA !...".
       Tôi có người bạn là NGƯỜI VIỆT GỐC HOA, trong một dịp chuyện trò, anh ta kể lại rằng : Ông nội cuả anh khi đã luống tuổi, muốn có một lần nhìn lại quê hương Trung-quốc trước khi 'về với ông bà'. Thế là Ông cùng cả gia-đình làm một chuyến du-hành về thăm cố-thổ, một vùng quê ở phiá Nam Trung-quốc. Ông nội anh ta nảy ra ý nghỉ muốn thử xem bà con bản-địa nghĩ gì nên đã nói với họ là nay thất đất nước Trung-Hoa đã giàu mạnh nên muốn trở vê quê củ thay vì cứ sống lang thang ở xứ người !
     Thế là ngay ngày hôm sau, CHÁNH  QUYỀN ĐIẠ-PHƯƠNG, hợp cùng một số người trong 'tổ-dân-phố' đã đến LÀM VIỆC (!) với gia-đình anh. Anh ta nói :"...Họ xỉ vả chúng tôi thậm tệ...nói rằng một khi đã ra được nước ngoài là không được trở về, dù sướng khổ, sống chết gì cũng phải... bám nơi đó ! TỔ-QUỐC TRUNG-HOA MUỐN CÁC ANH CÓ MẶT Ở ĐÓ để một mai còn có dịp cần đến !...".
     Đó là nói về một khia cạnh : Chủ trương di-dân đê tạo ĐẠO QUÂN THỨ NĂM trên toàn thế-giới !
     Nói riêng vê chủ trương ĐẦU ĐỘC NHÂN-LOẠI  bằng THỰC PHẨM và ĐỒ DÙNG, chúng ta đã thấy là họ, TC, có muôn hình vạn trạng mà có lẻ không ai còn xa lạ nửa. Cấy đỉa vào thực phẩm là một cách cũng vô cùng hiểm ác. Ai đã từng sống ở miền quê hẳn biết về loài điả. Nếu ta băm một con điả ra hàng chục mảnh nhỏ, bỏ trở lại vào nước, vài hôm sau, nó đã thành mươi con đỉa con.

     Gần đây, có báo động về chất độc trong ÁO LÓT PHỤ NỬ, do TC sản xuất, mặc nó có thể bị lở loét như thế này :
            








THÊM HÀNG ĐỘC TỪ TRUNG-CỘNG : ĐỒ LÓT PHỤ NỬ !

Rất quan-trọng, xin đừng bỏ qua.
MADE IN CHINA
Warning this is very graphic, but needs to be shared.
LADIES THIS IS VERY IMPORTANT INFO.....THESE ARE VERY, VERY GRAPHIC PICTURES!
YOU MUST READ BELOW BEFORE LOOKING AT THE PICTURES.. SHARE THIS WITH YOUR WIVES, DAUGHTERS, SISTERS, FRIENDS... ANY WOMAN

Recently there was a news story regarding a flesh-eating bacteria found in new clothing shipments to the USA . These are the first pictures I have seen regarding that very subject. This is something that is a very real and very serious concern as you will see. Ladies please make it a habit from this point forward to wash your just purchased undergarments before wearing them or spinning them in the dryer. This is sensitive. Please share with as many women and men that you know. Our undergarments are made in different parts of the country, sit in boxes and go through many hands and exchanges before we purchase them for ourselves.
Graphic Pictured Blow this Point
 

Sunday, September 2, 2012

KHI CÔNG-AN LÀM SƯ

     GIAN-MANH, THỦ-ĐOẠN, LỪA BỊP...
     Nếu phải tìm cho đủ lời, thì có lẻ sẽ quá nhiều để 'chỉ-đinh' về CHỦ-NGHỈA CỘNG-SẢN, CHẾ-ĐỘ CỘNG-SẢN, CON NGƯỜI CỘNG-SẢN nói chung và CỘNG-SẢN VIỆT-NAM nói riêng !
     Ngay từ khi Ông HỒ đem chủ-nghỉa CS về VN thì cũng đã mang theo những 'đặc-tính bẩm-sinh' cuả nó. Những 'đặc-tính' đó càng ngày càng được phát-triển do trình-độ lưu-manh siêu-việt cuả người CSVN !
     Đề tài CSVN xử-dụng công-an để lủng-đoạn Phật-Giáo thật ra không còn xa lạ gì đối với nhân dân trong nuớc cũng như người Việt hải-ngoại. Tuy-nhiên, điều đáng ưu-tư là thành-phần NGƯỜI TRẼ trong nước, vì bị CSVN nhồi sọ ngay từ trong học đường, cho nên có thể còn nhiều ngộ nhận. Bài viết dưới đây, với nhiều tình tiết cụ thể, khả dỉ đem đến cho những BẠN TRẼ VN  một góc nhìn nhỏ, từ đó sẽ có sự phán đoán cính xác hơn về CHẾ-ĐỘ CS TẠI VN.
     (Xin giử nguyên bản văn, rất tiếc không ghi nhận được tác-giả)
     Khi công an đội lốt tu hành
     Nhân ngày lễ Vu Lan chúng tôi xin đề cập tới một vấn đề ít được bàn đến trong xã hội đó là những cán bộ công an mặc áo nhà sư. Vốn người Hà Nội lại sinh sống và học tập ngay trên địa bàn thủ đô nên cuộc gặp mặt với người cán bộ an ninh tận tụy thượng tọa Thích Bảo Nghiêm quả thật không khó khăn gì.
     Đồng chí Nghiêm (tên dùng khi hoạt động, tên riêng xin được giữ bí mật) tiếp chúng tôi tại nhà riêng đó là một căn hộ trung cư cao cấp ở khu đô thị mới Trung Hòa Nhân Chính, không phải trong bộ quần áo bảo hộ lao động nâu sồng mà với Jean nhãn hiệu Lee và áo phông in hình anh da đen mồm ngậm thuốc lá Marlboro cùng dòng chữ Bad Boy thật ấn tượng và gần gũi. Đầu giờ chiều giọng anh vẫn còn hơi ngái ngủ, chúng tôi đã làm phiền anh nhưng với thái độ rất thân thiện anh mời chúng tôi ngồi chơi nói chuyện, anh gọi với vào bếp "đun nước rồi mang trà ra nhé“, một cô gái trẻ xinh đẹp ít phút sau bước ra miệng nhoẻn nụ cười liên hoa. Con nhà phật có khác nét đẹp thật thanh tao, dịu hiền làm cho chúng tôi có cảm giác gần mà xa.
Vinh danh nhà sư công an Thích Bảo Nghiêm, khi công an đội lốt tu hành.
(ảnh: Thích Bảo Nghiêm trong bộ quần áo ngụy trang đang liếc mắt, sóng tình dào dạt)

     Nhâm nhi chén trà ướp sen anh nói, Vu Lan có bận gì đâu, tổ chức đã sắp đặt đâu vào đó cả rồi, hôm nay ngủ muộn vì tối qua còn phải giảng kinh cho nữ thí chủ đây, anh kể, vì có 15 năm tuổi đảng và công tác tốt trong ngành an ninh nên được cử giữ chức Ủy viên thư ký Hội đồng Trị sự Giáo hội Phật giáo VN, Phó trưởng ban thường trực Giáo hội Phật giáo HN, bởi vậy những câu nữ thí chủ hỏi về liên quan giữa đảng và đổi mới anh đều trả lời một cách hoàn hảo.
     Anh nói đảng là đầu tầu kéo cả nước đi lên ấm no hạnh phúc.
     Thí chủ thắc mắc: đầu tầu này xuất xưởng năm 1930, chạy từ đó đến nay đã quá cũ, tiếng động ồn (nổ to như nghị quyết) than cháy khói đen xì làm sao đuổi kịp thế giới. Có lẽ nên bán phế liệu. Anh nói bán cũng phải tìm người mua chứ, hay bán cho viện bảo tàng xe lửa thế giới ở London.
Nữ thí chủ lại chất vấn khẩu hiệu "Đạo pháp, dân tộc và chủ nghĩa xã hội“ ý là thế nào. Phải chăng đạo pháp, dân tộc là hai thứ tốt, là con nhà lành đi với CNXH là thứ dữ là thằng mất dạy, đạo pháp, dân tộc muốn cảm hóa CNXH thành thứ tốt? Anh Nghiêm giảng, học cái tốt thì khó chứ theo cái xấu rất dễ. Thí chủ thắc mắc vậy thì thằng CNXH  mất nết nó làm hỏng cả đạo pháp và dân tộc rồi cũng nên. Khổ thế đấy, cứ vặn vẹo mãi. Thôi đành kể chuyện làm ví dụ để thí chủ mau ngộ.
Ngày kia, anh Nghiêm đi thăm hỏi nhân dân, gặp đồng chí công an nọ. Anh Nghiêm hỏi: đảng đã làm gì cho các anh? Anh công an đáp, đảng đã cho tôi nhà để ở, cho tôi xe để đi. Thế thì đảng lo cho dân tốt quá rồi còn gì anh Nghiêm kết luận.
     Đi một đoạn thấy em thanh niên xung kích, anh Nghiêm lại hỏi: đảng đã làm gì cho các em? Em thanh niên xung kích trả lời, đảng đã cho em điện thoại di động, tiền sinh hoạt hàng tháng. Thế thì đảng lo cho dân tốt quá rồi còn gì anh Nghiêm kết luận.
     Đến cuối con đường thấy một em cave cao cấp đang ngồi chơi, anh Nghiêm hỏi: đảng đã làm gì cho chị? chị cave nói, đảng đã cho tôi nhà để ở, cho tôi xe để đi, cho điện thoại di động, tiền sinh hoạt hàng tháng. Anh Nghiêm giật mình thốt lên, thế thì đảng của Nghiêm, đảng của Bác là đảng tốt nhất trên thế giới, từ xưa tới nay chưa có đảng nào bao gái triệt để và toàn diện như đảng cộng sản Việt Nam. Hoan hô đảng! Hoan hô bao gái! Hoan hô đảng bao gái!
Dưới đây là một số hình ảnh các chiến sỹ công an sinh hoạt tại "chiến trường“.
                                            (ảnh: Chàng sư công an để râu rất sành điệu)

                                         (ảnh: Fan hâm mộ tặng hoa, chiến sỹ vỗ tay rầm rập.)


                  ảnh: Sư an ninh hội nhập thế giới với Fanta, Cola (chú ý tranh treo tường).

đọc thêm:  Lật mặt an ninh mật vụtrong giới tu hành.

Sự thật về ông Thanh Tứ, khi những con quỷ mặc áo cà sa.
     Thích Thanh Tứ tên cúng cơm là Trần Văn Long, bản sao giấy khai sinh mẫu TP/HT 1999-A 2 a Số 69 trong hồ sơ ứng cử đại biểu quốc hội khóa 12 ghi năm sinh là 1927, người xã Song Mai, huyện Kim Động, tỉnh Hưng Yên. Vốn không phải con nhà phật, gia đình không tôn giáo như nhiều gia đình khác ở miền bắc xã hội chủ nghĩa. Long nhập ngũ, đi bộ đội nhiều năm, không có thành tích và cống hiến gì đặc biệt. Nhiều người cùng thời gian nhập ngũ với Long kể lại chuyện vì có tình cảm trên mức bình thường với mấy cô thôn nữ ở Hải Hậu Nam Định khi đóng quân tại địa phương mà Long bị kỷ luật.
     Sau năm 1975 Long chuyển từ quân đội sang an ninh và bắt đầu thâm nhập vào hàng ngũ phật giáo miền bắc. Từ năm 1980 nhận nhiệm vụ vào miền nam lôi kéo, đánh phá Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Kể từ đó Long được thăng thưởng nhanh đến nay đã là Phó Chủ tịch Thường trực Trung ương Giáo hội Phật giáo Việt Nam, giáo phẩm Hòa Thượng. Vì cùng ngành dọc với nhau, lại thường xuyên gặp gỡ trao đổi với bên công an nên nhiều khi cái đuôi mật vụ lòi ra nhất là lúc trả lời phỏng vấn. Long từng khen việc đàn áp phật giáo, bắt sư, giam phật tử bằng câu “ Tôi nghĩ anh em Công an đã làm việc rất đúng“, cái tình đồng đội anh em thể hiện quá rõ, quá lố bịch.
     Hiện Long "trụ trì“ chùa Quán Sứ, số 73 phố Quán Sứ, phường Trần Hưng Đạo, Hoàn Kiếm, Hà Nội. Ngôi chùa cổ kính này dưới sự chỉ đạo của Long đã biến thành hang ổ ăn chơi khét tiếng, nhiều ni cô, tín nữ, vãi trẻ đã tức tưởi ra đi, người hoàn tục, kẻ về quê lấy chồng hoặc tự vẫn mà ni cô Thích Bảo Hòa là một ví dụ. Mặc dù giữ giáo phẩm cao, tuổi cũng đã lớn nhưng Long vẫn hay khoe khoang những chiến tích lúc còn trong quân ngũ để lòe bịp phụ nữ nhẹ dạ cả tin. Với chân đại biểu quốc hội Long hay lấy le với đồng đạo bằng cách trả lời, xuất hiện thường xuyên trên báo chí, truyền hình, đặc biệt Long rất thích chụp ảnh cùng lãnh đạo đảng, nhà nước.
     Vì không được đào tạo chính quy như những tu sĩ phật giáo trong nam ví dụ Thích Hiển Pháp (đại học phật giáo), Thích Chơn Thiện (tiến sĩ phật học, cử nhân triết học) nên Thanh Tứ không được coi là người có trình độ, bù vào Tứ rất năng động trong việc hiến đất nhà chùa cho ủy ban nhân dân các cấp cũng như chỉ đạo tay chân đưa nhiều đối tượng hình sự cộm cán vào giáo hội để lũng đoạn và nguy hại hơi là phá hỏng đạo pháp. Chỉ có Long mới nghĩ ra cái trò hề, tù nhân mãn hạn với 5 năm quản chế tại địa phương nếu chịu "đi tu“ vào chùa một năm (làm việc cho an ninh) thì tha án quản chế.
     Thanh Tứ rất lèm nhèm trong việc đưa tiền cứu trợ lũ lụt cũng như nạn nhân chất độc da cam. Tứ từng ký hợp đồng mua mỳ ăn liền, chăn màn với công ty tư nhân để ăn tiền hoa hồng, đoàn cứu trợ giáo hội gồm một bầy nhăng nhố nam nữ lẫn lộn, khi nghỉ tại khách sạn Du Lich Công Đoàn Hồ Goong - Nghệ An năm 2005 đoàn của Tứ toàn thuê phòng đôi và sau khi rời khỏi khách sạn còn bị cán bộ khách sạn kêu ca vì sinh hoạt bừa bãi.
     Tóm lại việc phá hoại phật pháp tại Việt Nam đã được đảng và chính phủ theo đuổi nhiều năm nay, những ngón đòn hiểm độc liên tiếp được tung ra, hiện tượng những con quỷ mặc áo cà sa rất phổ biến.



                  Tôi là Phật Tử theo cách riêng của tôi


              Dương Thu Hương

          Sau  khi trả lời ông Đinh Ngọc Ninh bỗng nhiên tôI nhận được một loạt thư,  hỏi:
- Bà có phảI phật tử không? Chúng tôI thấy nhiều quan điểm trong bài viết của bà rất gần với lý thuyết đạo Phật.
- Nếu điều chúng tôi nghi ngờ  là đúng, tại sao một người đấu tranh cho dân chủ lại có thể là phật        tử?.....
     Câu trả lời của tôi là: Tại sao không?
     Đạo Phật không biên giới. Đó là một tôn giáo thẫm đẫm  tính đạo đức và triết lý. Đạo Phật cũng như bất cứ tôn giáo nào khác đều tồn tại và phát triển thông qua hằng hà sa số các cá nhân.                 Bất  cứ cá nhân nào cũng có một gốc rễ văn hóa, cũng mang một nhãn hiệu  bản thể gọi là quốc tịch. Do đó khi trong một con người cùng tồn tại    song song hai tình yêu lớn: tôn giáo và tổ quốc, người đó ắt phải  tranh đấu cho hai kỳ vọng, hai niềm tin.
Vì thế, câu trả lời của tôi là: Tại sao không?
       Tuy nhiên, tôi chỉ là phật tử theo cách của riêng tôi. Tôi không đi   lễ chùa. Chẳng phải là cố tình tìm một cách tồn tại độc đáo nhưng vì tôi không có khả năng thỏa hiệp, cho dù đó là một sự thỏa hiệp dễ  chịu nhất.
Cách đây chừng mười bảy mười tám  năm một ngày Xuân tôi đi viếng cảnh chùa. Ngôi chùa đó nằm gần phủ Tây Hồ. Trên đường tới phủ rẽ tay phải chừng non trăm mét là tới.Tôi không còn nhớ rõ tên chùa mặc dù đó là nơi trước khi xảy ra sự  việc năm nào tôi cũng tới, khoảng một hai tháng một lần, siêng năng nhất là mùa xuân và mùa Thu. Đó là ngôi chùa cổ còn may mắn sót lại  sau những cơn đốt phá đình chùa đền miếu theo chủ trương "tiêu diệt tàn dư phong kiến" của chính quyền cộng sản. Không có gì  đặc biệt ở ngôi chùa ấy, ngoài một mảnh vườn nhỏ vừa trồng đào vừa  trông mai. Có lẽ cảnh tượng thân ái của những cây đào và cây mai chen vai, thích cánh cuốn hút tôi vào mùa xuân và khi mùa thu đến, đám cành trần trụi khẳng khiu vươn lên trong lặng lẽ cũng mang lại một vẻ đẹp u sầu và nghiêm cẩn, vẻ đep ta thường gặp ở mọi ngôi chùa  cổ xứ Bắc.
Trưa hôm đó, tôi qua cổng chùa đi vào ngôi nhà ngang. Vừa đặt chân lên bậc tam cấp tôi chứng kiến một cảnh tượng không tương hợp chút nào với chốn từ bi: Trên tấm phản gỗ mốc, sư cụ bà ốm nằm còng queo, bát cháo ăn dở ở một góc phản khô  đét lại. Nhà "sư nữ" ngoại tam tuần mắt long sòng sọc, tay nắm cổ người bệnh lắc, miệng rít lên:
- Mày chết đi, mày chết ngay đi cho người ta nhờ!....
     Sư cụ đã quá yếu không động cựa nổi, cái đầu lắc lư ngật ngưỡng như quả bưởi trong tay người đàn bà trẻ hung hãn:
- Mày chết đi.....
     Tôi định lui ra nhưng cô ta đã nhìn thấy tôi. Quá muộn cho cả đôi bên. Hẳn cô ta không ngờ có kẻ đột nhập vào "ngang hông" bởi thông thường khách thập phương phải  qua sân đi vào chùa chính. Cô ta không biết rằng tôi quen mọi ngõ ngách và thường đi tắt qua nhà ngang vào chùa sau để hầu chuyện sư cụ.
      Không thể mở miệng "mô phật" như lần trước cô ta ném cho tôi một cái nhìn giận dữ và thách thức rồi ngoay ngoảy quay đi.Tôi ngồi xuống phản với sư cụ. Cụ không mở mắt nổi và giọng nói đã   đứt quãng nhưng hoàn toàn minh mẫn. Đó là người đã xuống tóc từ thời chính quyền 1945 chưa thiết lập, đã duy trì và tu tạo ngôi chùa này qua mọi thăng trầm của thời gian. Nhưng cụ không có mảy may quyền hành để lưu giữ các chân tu ở lại, thay cụ chủ trì. "Nhân sự"do "bên trên" đưa xuống.
Vậy cái gì là "bên trên" ?
     Quyền lực nào áp chế những người tu hành và thả lũ lợn bẩn thỉu vào khắp chùa chiền xứ sở? .... Chẳng có gì bí mật cả, "bên trên" là A 25 Cục bảo vệ văn hóa thuộc Tổng cục 1 Bộ Nội vụ. A 25 có nhiệm vụ đào tạo sư sãi để "yểm" Hội Phật giáo Việt Nam, để trấn giữ hệ thống chùa toàn             quốc. Không ai quên rằng chính nhà nước cộng sản đã dấy lên cơn bão kinh hoàng nhằm tàn phá đình chùa, đền miếu thậm chí đào mồ hốt mả chúng sinh, tiêu diệt tất cả những gì mà họ cho là "tàn tích của  chế độ phong kiến". Trong một thời gian dài, những người cộng sản muốn xóa sạch tất cả các tôn giáo, bắt chúng sinh thờ vị thần duy nhất mắt xanh mũi lõ tên là Karl Marx và đám tông đồ của ông ta.
      Nhưng để xóa đi một đức tin và thay thế vào một đức tin khác không dễ dàng như họ tưởng. Và không phải bất cứ lúc nào họng súng cũng đem lại những kết quả mong muốn. Thời gian không ủng hộ họ. Bức tường Berlin sụp đổ và Lénine vĩ đại của họ sụp đổ theo. Dân Nga xích cổ tượng ông ta kéo lê trên bùn. Đám tín đồ phương Đông đứng chơ vơ không biết từ nay "người cầm lái vĩ đại"         của họ sẽ là ai? ... Trong lúc đó dân chúng ào ào dựng đình, cất  chùa. Khắp nơi miếu mạo, đền chùa, lăng tẩm dựng lên theo trí nhớ.      
      Chính quyền cộng sản có thể truy bức tàn sát chúng sinh, cướp bóc phá hủy tài sản của họ, nhưng trí nhớ và niềm tin là những thứ không  thể bắn thủng bằng các loại đạn. Và như thế, giờ đây dân chúng đã xây lại tất cả những gì đã từng bị họ tàn phá, nếu không nói là còn  nhiều hơn. Nhu cầu tâm linh hóa ra cũng là một nhu cầu sinh tử của kiếp người.
     Trước tình hình này A 25 trở nên quan trọng hơn trong vai trò "bảo vệ nền chuyên chính". Nhiệm vụ của họ là "khống chế  giáo-hội phật giáo" biến chùa chiền toàn quốc thành hệ  thống pháo đài của quyền lực, rình mò theo dõi tư tưởng dân chúng và ....điều này nữa, các tín đồ của Marx không quên: tận thu nguồn lợi béo bở từ đám chúng sinh "mê tín" kia.
     Vậy là đội quân "sư nhà nước" được hình thành. Nguồn đào tạo chính là C 500 (đại học             ngành an ninh). Thêm nữa, sinh viên tuyển lựa từ các đại học khác  như Tổng hợp, Sư phạm, Ngoại ngữ ... có thành phần cơ bản (lý lịch đáng tin cậy) được vũ trang bằng lý thuyết giai cấp của Marx-Lénine và một thứ chủ nghĩa duy vật hạ đẳng. Sau đó, lớp người này được "tráng men" bằng lý thuyết đạo Phật và trước hết các phương pháp niệm kinh, hành lễ để "vào nghề".
     Như thế nhà nước cộng sản đã tạo nên một đội ngũ "tôi tớ trung thành" được quyền thỏa mãn        mọi nhu cầu vật chất và nhục thể dựa trên sự đầu cơ trục lợi "những khát vọng tâm linh" của dân chúng. Các ông sư bà sư áo quần phấp phới cưỡi xe vù vù đi "họp kín". Họp kín ở đây tức là họp "giao ban" ngành dọc A 25. Họ báo cáo rành mạch mọi thành tích. Riêng những cọc tiền thu được từ các hòm công đức là "không thể rành mạch" vì các sư còn phải mang về quê xây nhà tầng và lo cho các con học đại học trong nước và ngoài nước. Sư hành nghề ở Thái Nguyên, Hà Bắc thường có quê quán gia thất tạiThanh Hóa, Nam Định và ngược lại .... So với các nghề khác trong Bộ  Nội vụ, "nghề làm sư" là béo bở, chỉ thua kém "Cục buôn lậu ma túy" thôi.
     Cả một bộ máy lừa bịp vận hành nghiễm nhiên và ngang nhiên dưới ánh mặt trời, trước mắt dân chúng.
     Dân chúng, tuy thường xuyên phải cúi mặt nhẫn nhục cam chịu, đôi khi cũng vùng lên tranh đấu, đòi đuổi sư nhà nước, giành chùa cho chân tu. Vụ biểu tình của các tín đồ chùa Láng Hà Nội cách đây ba năm là một ví dụ. Trong tối hôm đó, công an đã bắt giam trên một trăm tín đồ.
     Vậy tôi xin trở lại lý do khiến  tôi không đi lên chùa từ gần hai thập kỷ nay, sau kỷ niệm đau buồn với sư cụ tôi không còn muốn nhìn thấy một lần nữa bọn "thầy chùa đểu".
     Nhưng chưa hết.
Tôi không đi lễ chùa cũng còn vì chùa chiền giờ đây đầy rẫy bọn "đao phủ" đi "đánh quả" thần, phật.      
      Gọi là "đao phủ" vì chính lũ người đó trước đây đã ra lệnh phá đình chùa, đuổi sư sãi, vặt cổ vặt tay tượng phật làm củi.... giờ đây chúng lại xì xụp hương khói hơn tất thẩy mọi người.
     Vì sao có sự đổi hướng quay chiều? ....
Tôi sẽ trả lời tường tận nhưng trước hết, để tránh rơi vào lối ám chỉ chung chung tôi xin nêu dẫn         chứng:
- Một là, những người dân Huế cỡ trung niên hẳn chưa quên câu ca này:
            "Bùi San cùng với Trần Hoàn
            Hai thằng ngu ấy phá đàn Nam Giao"
Bùi San: bí thư tỉnh ủy. Trần Hoàn: trưởng ty văn hóa. Công trình chung của họ là hủy diệt một di tích lịch sử nơi xưa kia các vua Nguyễn tế Trời Đất và tiên vương. Sau này, ông Trần Hoàn ra làm bộ trưởng Bộ Văn hóa, vợ con ông ta xem bói từ Nam ra Bắc, khấn lễ mọi nơi, đặc biệt lễ hậu là Bia Bà để cầu cho ông được"vững vàng". Riêng tôi, tôi nhìn thấy ông nhiều lần cắp cặp đứng trước cổng nhà các vị "Bộ Chính trị".
           Quả là một cuộc hiệp đồng tác chiến; vợ con ông đi đút lót "thần, phật" còn ông đi hầu hạ các "thánh sống" để ông được duy trì thêm 4 năm trên ghế bộ trưởng vì ông đã già lại quá nhiều khiếu kiện, cấp trên của ông đã chấm ông "vào sổ hưu".
- Hai là, thời kỳ Lê Khả Phiêu làm tổng bí thư Đảng, ngoài chiến dịch "Thanh Hóa hóa bộ máy cầm quyền" ông ta đã tranh thủ đào bới ngân khố quốc gia để xây dựng lại, mở mang hoành tráng đền thờ Lê Lai, tin tưởng đó là tổ tiên trực tiếp, là thần hộ mạng cho mình.
- Ba là, vài năm gần đây nhiều người họ Trần vênh vang tuyên bố rằng họ Trần sắp sửa bước vào thời kỳ "đại phát" vì Trần Đức Lương vừa cho xây khu mộ cổ họTrần tại Thái Bình. Khu mộ này sẽ được xây theo thế "rồng phục" sao cho ít nhất, chín đời họ Trần sẽ liên tục "làm vua"...v v.. và ...v v..
     Theo logic, ngày nào chế độ độc tài này còn tồn tại thì tất thảy bọn cầm quyền họ Miêu họ Thử họ Ngưu họ Mã .... sẽ lần lượt vét ngân khố quốc gia để xây dựng mồ mả đền miếu cho riêng dòng tộc của chúng với một chủ đích hoặc ngụy trang hoặc lộ liễu: Duy trì quyền lực,Quyền lợi, đó là căn nguyên sự             quay chiều đổi hướng của kẻ cầm quyền. Marx và Lénine hết sài được             thì quay sang "đầu tư, đánh quả" thần, phật. Hạng người ti             tiện, lòng tham ngùn ngụt như vậy làm gì có "tâm hồn tôn giáo"?...,             nhất là một tôn giáo có quá nhiều yêu cầu đạo đức, cấu trúc trên             tinh thần khắc kỷ như đạo Phật? ... Không phải vô cớ mà so với đạo             Hồi và Thiên Chúa giáo, đạo Phật có ít tín đồ hơn. Con đường dốc khó             trèo. Con đường dốc ấy làm sao tương hợp được với bọn cởi áo đao phủ             khoác áo cà sa điềm nhiên như diễn viên thay trang phục sân khấu,             không một chút ngượng ngùng, không mảy may hối tâm, không một lần             thành khẩn trước tha nhân?
            Lẽ ra, chính quyền Việt Nam phải xin lỗi dân chúng một cách công             khai, một cách thanh thật, một cách nghiêm khắc vì tội ác phá đền             chùa lăng miếu, đào bới san ủi mồ mả tiền nhân của chúng sinh. Nếu             họ cải tâm họ đã phải làm điều đó trước khi đặt chân lên thềm những             đền chùa mà dân chúng gom góp xây dựng lại.
Nhưng cái ngã mạn của kẻ cầm quyền             khiến lương tâm họ mù tối. Họ không cần xin lỗi ai bởi vì họ tự nhận             là "Đảng thần thánh và vĩ đại". Và vì "thần thánh và vĩ             đại" họ đã thản nhiên làm cái việc mà cổ nhân từng cảnh báo:
"Thế gian có mặt             mũi nào
Đã nhổ lại liếm làm sao cho đành"
Tôi chuyển sang             mục thứ hai: Tôi là phật tử theo kiểu của riêng tôi. Không đi lễ chùa             đã đành, tôi cũng không tin tuyệt đối vào lòng từ bi. Đối với tôi,             lòng từ bi không thể độc hành.             Lòng từ bi phải bước song song với             một trí tuệ sáng suốt và khả năng chiến đấu chống lại điều ác.
Khi lòng từ bi             không được rọi chiếu dưới ánh sáng trí tuệ, nó dễ dàng đưa ta đến             tai họa. Chỉ cần nhớ lại tích "Đường Tam Tạng đi lấy kinh"             là đủ. Đã bao nhiêu lần vị sư phụ này mắc lừa bọn yêu quái, niệm chú             để xiết chặt vòng kim cô làm Tôn Ngộ Không đau đớn vật vã điên             cuồng. Và cũng chớ nên quên rằng bao nhiêu lần ông ta mắc lừa, bấy             nhiêu lần Tôn Hành Giả đi giải cứu.
Khi thiếu khả             năng chiến đấu chống lại cái ác, lòng từ bi của chúng ta biến thành             chất dầu nhờn, bôi trơn cỗ máy nghiền của loài ngạ quỷ và chính cỗ             máy này sẽ nghiền nát chúng sinh. Một dân tộc hiền hòa như dân tộc             Tây Tạng đã mất nước vì thiếu khả năng chiến đấu. Quân lính Trung             Quốc không chỉ xâm chiếm, tàn phá đất nước Tây Tạng mà còn đổ than             hồng vào đầu vào họng các nhà sư và tra tấn họ bằng tất cả những             hình thức tra tấn thời Trung cổ.
Thêm một ví dụ             nữa:            Ai cũng biết ở Khơ-me đạo Phật là quốc giáo. Vậy mà chính tại xứ sở             này nạn diệt chủng đã xảy ra. Hơn hai triệu người bị giết dưới chính             quyền Khơ-me đỏ. Thê thảm thay, rất nhiều cuộc tán sát man rợ lại             xảy ra chính tại các chùa. Nơi thờ cúng linh thiêng biến thành địa             ngục và giờ đây, thành một thứ bảo tàng lưu giữ đầu lâu của các nạn             nhân.
Với nghiệm sinh,             tôi xin góp một dẫn dụ nhỏ. Năm 1991, trong gần tám tháng tù, tôi             nhớ nhất câu này:
- Chị sẽ được ra             tương ớt! Chị sẽ được nghiền ra tương ớt!
Không phải vì câu             nói được lặp đi lặp lại mà vì thái độ của những người nói. Họ có một             vẻ hài lòng đáng sợ, một sự điềm nhiên đáng sợ. Tôi không thù ghét             họ: một đại tá, một đại úy, một trung úy. Có lẽ về bản chất họ không             phải người ác người xấu. Nhưng họ đã được đào tạo để làm cái việc            "nghiền người khác ra tương ớt". Vì thế, đối với họ, việc             nghiền ai đó ra tương ớt là phận sự, là phương tiện sinh tồn, giống             như người thợ phay bào một con ốc thép hoặc người đầu bếp xào món             rau.
- Chị sẽ được             nghiền ra tương ớt!
Mỗi lần nghe câu             nói đó, tôi đọc thấy trên gương mặt họ niềm hạnh phúc thanh thản của             "Gã nông phu vừa cày xong thửa ruộng, Ngả mình trên nếp cỏ ngủ             ngon lành".
Đương nhiên, họ chuẩn bị mọi sự để cho tôi ra "tương ớt".             Nhưng không may cho họ, một tuần sau cuộc đảo chính ở Nga thất bại,             thành trì của chủ nghĩa xã hội sụp đổ tan tành, cả ê-kíp ba người             hỏi cung tôi tái xanh tái xám, mặt họ hiện lên nỗi hoang mang thê             thảm, không còn chút tự tin.
Họ phải dừng tay,             không dám cho tôi ra "tương ớt".... Và rồi, với 95 triệu             franc viện trợ không hoàn lại của chính phủ đảng Xã hội Pháp, nhà             nước cộng sản đã thả tôi ra....
Hơn một thập kỷ             trôi qua, tôi vẫn không quên hình ảnh "tương ớt". Vì cỗ máy             nghiền con người ra tương ớt vẫn tồn tại. Và nó tiếp tục nghiền             những người khác. Cả một đội ngũ "thợ nghiền" tiếp tục nuôi             sống bản thân cũng như vợ con họ bằng nghề nghiệp này. Liệu các vị             có thể dùng lòng từ bi hỉ xả như vũ khí tối hậu và duy nhất để làm             thay đổi cỗ máy nghiền này chăng? ....
?....?....
Tôi không tin.
Vì thời gian hữu             hạn, khả năng con người cũng hữu hạn.
Vì sự tập nhiễm             là bản năng thứ hai có sức mạnh ghê gớm mà chỉ riêng lòng tốt không             đủ để đổi thay.
Vì lẽ đó, cuộc             đấu tranh của Phật Tử cũng như của giáo dân không thể chỉ tựa trên             sức mạnh của lòng từ ái. Cuộc đấu tranh nào cũng phải có chiến lược             và chiến thuật, tùy cơ ứng biến. Và dù đứng dưới bóng Phật hay bóng             Chúa, con người cũng cần có một bộ óc phán đoán phân tích sắc bén             cộng với một khả năng đủ cho việc chống lại cái ác, bên cạnh lòng hỉ             xả từ bi,
Tôi là phật tử             theo kiểu của riêng tôi vì tôi không bao giờ chủ trương đạo Phật trở             thành "quốc giáo", tôi đấu tranh cho một nền dân chủ đích             thực mà nền dân chủ đích thực chỉ cho phép tồn tại một nhà nước thế             tục trong đó tất thảy các tôn giáo đều được bảo vệ một cách bình             đẳng nhưng trước hết mọi tín đồ đều có nghĩa vụ làm công dân xứng             đáng.
Với tôi, chỉ có             một nền dân chủ đích thực cho phép thay đổi thường xuyên các chính             phủ thối nát, lạm nhũng mới cho phép các tôn giáo tồn tại đúng với             tư cách tôn giáo, đền chùa và nhà thờ mới tồn tại như những chốn             thiêng liêng nhằm thỏa mãn nhu cầu tâm linh của cõi người mà không             bị biến thành đồn bốt bảo vệ cho quyền lực nơi đám cường hào trá             hình ức hiếp người tu hành và bóc lột chúng sinh.
Bây giờ, là một             câu hỏi có tính riêng tư:
- Cơ duyên nào             đưa bà đến cửa thiền?
Tôi xin trả lời:
- Sự đưa dẫn của             số phận.
Đúng như vậy. Tất             cả những ngả rẽ lớn trên đường đời, tôi không trù tính. Tất cả, đều             xảy ra như những ngẫu nhiên. Nói một cách bóng bẩy hơn suốt phần đời             tôi đã trải qua là tạo phẩm dưới bàn tay vô hình của số phận. Tuổi             thơ, tôi không mơ ước làm nghề viết văn. Trưởng thành tôi cũng không             hình dung được có ngày tôi trở thành kẻ thù số 1 của chế độ này.             Tương tự như thế, chưa bao giờ tôi cố ý đi tìm đọc giáo lý nhà Phật.
Sau cái chết của             cha tôi 1992 trong tôi bỗng nảy sinh nhu cầu siêu hình. Vì sao,             chính tôi cũng không rõ. Có điều, tôi biết chắc chắn rằng đời người             thường chưa chất những ngộ nhận, những nhầm tưởng, những bí ẩn,             những che giấu.... tất cả những gì mà ta thường gọi là             "bờ lú bến             mê". Trong quan hệ giữa con người với con người, những mê lú thường             đem lại khổ đau, hờn oán. Thâm tình càng sâu, khổ đau càng lớn. Bởi             vì, chỉ những người ta yêu thương mới có khả năng làm cho ta đau             đớn. Phật tổ Như Lai dạy: "Con cái là những sợi xích bằng vàng".             Với tôi, sự thật dạy thêm vế đối: "Cha mẹ là những chiếc cùm             bằng ngọc". Trong gia đình tôi, tồn tại một nguyên tắc "Gia             pháp cao hơn quốc pháp". Vì lẽ đó, trong hơn một thập kỷ cha             tôi đã áp dụng với tôi mọi hình thức kỷ luật quân đội để ép tôi sống             với người chồng cũ, vì "bỏ chồng là điếm nhục gia phong".....Có             lẽ vì những ẩn ức đó tôi bỗng có nhu cầu siêu hình sau cái chết của             ông, dù người âm kẻ dương chúng tôi vẫn là cha con và vẫn có nhu cầu             trò chuyện. Cũng chính vì những ẩn ức đó cuộc gặp gỡ và thờ phụng             Phật bà Quan Âm đối với tôi là một hạnh duyên, một may mắn vĩ đại và             thần bí.
Là người viết văn             tôi biết rằng với thời gian và qua thời gian tất thảy các nhân vật             lớn thuộc mọi tôn giáo đều được thần thoại hóa. Nhưng cho dù tước bỏ             mọi chi tiết huyền hoặc, mọi sợi chỉ óng ánh thêu dệt chân dung tôi             vẫn thấy Phật Bà là một nhân cách vĩ đại tỏa sáng. Bị chinh phục             hoàn toàn vì nàng công chúa từ bỏ cuộc đời xa hoa của hoàng cung,             chạy trốn sự truy đuổi của quân lính triều đình, cưỡi hổ về phương             Nam tu hành, tôi đi tìm đọc giáo lý nhà Phật.
Vậy là con đường             tôi đi ngược chiều với nhiều người khác. Tuy nhiên phương Tây có             câu: "Mọi con đường đều dẫn đến Roma".
Tôi tin rằng có             nhiều con đường khác nhau dẫn đến tôn giáo nói chung cũng như cửa             Phật nói riêng. Tùy theo duyên phận từng người, họ có thể dấn thân             vào hành trình đó sớm hay muộn, lâu dài hay ngắn ngủi, sâu hay nông,             thành thực hay chiếu lệ ...v ..v...
Đối với tôi, đạo             Phật đem lại nhiều chân lý vĩnh hằng: Tính vô thường của Tồn Sinh,             luật ly hợp của con người, vòng quay Sinh Diệt ...v..v... Nhưng trước             tất thảy mọi triết thuyết, đạo Phật dạy ta xử lý ra sao trong các             mối mâu thuẫn nan giải của đời người. Lịch sử cá nhân của Quán Âm Bồ             Tát đem cho tôi một sức mạnh mới mẻ và sự thanh thản triệt để trong             tâm hồn. Tôi hiểu là từ ngàn xưa những con người vĩ đại đã giải             quyết ra sao mối mâu thuẫn giữa các thế hệ đặt trong bối cảnh tình             huyết nhục.
Tôi hiểu rằng             ngoại trừ ngày cha mẹ đặt ta vào cõi đời, con người phải tự mình             sinh đẻ ra mình, và lần sinh trưởng thứ hai này mới thực sự quyết             định cho nhân cách cũng như sự nghiệp.
Tôi hiểu rằng             không phải vinh quang cũng không phải chiến thắng mà chính là Tình             Yêu và sự Hy Sinh nâng con người lên cao.
Và tất thảy những             ý tưởng ấy được chắt lọc ra khi tôi đọc "Chuyện Quan Âm".             Cho nên tôi như được hồi sinh khi tẩy xóa mọi ẩn ức, thanh lọc tâm             hồn. Tôi cúi đầu trước vong linh cha tôi vì hiểu rằng chính ông và             chỉ ông mới tạo ra tôi nhưng tôi vẫn đi đúng con đường tôi đã chọn,             không mảy may nao núng. Tôi cũng không bao giờ ép duyên hay can             thiệp vào đời tư của các con tôi. Và bài học lớn lao ấy tôi học được             từ Phật bà Quan Âm. Ngài chính là cơ duyên đưa tôi đến cửa Thiền.
Cuối cùng, để cảm             ơn tất cả những ai đã quan tâm hỏi tôi, nhất là các Phật tử tôi xin             phép nói rằng:
Tôi vẫn mơ ước có một ngày, khi lũ lợn bẩn thỉu bị đuổi             khỏi đền chùa, mọi nơi thờ cúng linh thiêng được trả lại cho các             chân tu những người mà mệnh và nghiệp gắn kết họ với tôn giáo...             Ngày ấy, nếu Trời còn cho sống tôi sẽ lại "vãn cảnh chùa", để thưởng             thức mùi hương thuần khiết, thanh cao của hoa mộc hoa sói, hoa             lan.... những loài hoa chỉ được phép trồng nơi thiêng liêng hương             khói.
DƯƠNG THU HƯƠNG
            
Thưa bà Dương Thu Hương,
 Tôi đã được đọc bài Tôi là Phật tử của bà, rất hay. Nghĩ đến bà, tôi lại nhớ đến hình ảnh những vị nữ anh hùng của dân tộc: bà Trưng, Bà Triệu, bà Lê Chân? Nhân đây, tôi xin kể hầu bà 2 câu chuyện về lãnh vực bà đang kể đây, đồng thời xác minh với bạn đọc rằng, câu chuyện bà kể hoàn toàn có thể có thật 101%. Nhưng chuyện tôi kể cho bà còn ly kỳ và khốn nạn hơn gấp bội.  I. KHỐNG CHẾ SINH HOẠT VÀ CHIẾM ĐOẠT CƠ SỞ TÔN GIÁO.
 Vào những năm cuối thập niên 1970 và đầu thập niên 1980, bọn Cộng Sản áp dụng chính sách khống chế sinh hoạt của các tôn giáo, đồng thời bằng mọi cách chiếm đoạt các cơ sở tôn giáo bao gồm cả đất đai và các thứ tài sản khác. Mà vấn đề này hiện nay đang có sự tranh chấp quyết liệt chưa đến hồi kết thúc, bởi bọn Cộng Sản cố tình chiếm giữ không hoàn lại hoặc bồi thường với giá rẻ mạt hòng bóp nghẹt cơ sở sinh hoạt tôn giáo ở các địa phương.  Trong thời gian đó có một ngôi chùa trước đây thuộc tỉnh Đồng Nai, Cộng Sản cho người mang Quyết định đến để tịch thu toàn bộ cơ sở của chùa nhưng các vị tu sĩ ở đây nhất quyết không giao, vì đây là cơ sở tôn giáo có giấy tờ do Pháp luật công nhận nghiêm chỉnh. Bằng mọi cách, các vị tu sĩ nơi đây quyết bảo vệ ngôi chùa. Sau nhiều lần bọn Cộng Sản tấn công bằng hành động và tinh thần đối với tu sĩ của chùa này, nhưng đều bị dội ngược do tinh thần đấu tranh quyết liệt của các vị tu sĩ. Thế là Cộng Sản bắt đầu bày ra chiêu khác, quyết không tha miếng mồi ngon này.  Cộng sản gài bọn Công an Ngoại tuyến giả dạng Phật tử đi viếng chùa. Qua nhiều lần đến chùa Lễ Phật, bọn Công an này dần dà làm quen rồi làm thân với các vị tu sĩ của chùa này. Sau đó, họ đem chuyện định tổ chức vượt biên và mời các vị tu sĩ nơi đây cùng đi với họ. Trong hoàn cảnh nhiễu nhương, bị áp bức bởi sự cầm quyền của Cộng Sản, có mấy ai tha thiết sống dưới chế độ này. Được thoát ra khỏi sự kiềm hãm của chế độ độc tài này dù có phải tan da nát thịt thì đứa trẻ lên năm cũng sẽ nói lời tạ ơn Thượng Đế, huống chi các vị tu sĩ nơi đây luôn bị tra tấn bởi bọn Cộng Sản hết tháng này sang tháng khác, năm này sang năm khác. Thế cho nên, các vị này nghe theo lời bọn họ chuẩn bị chuyến ra khơi để được giải phóng kiếp người mất tự do này.  Đến hẹn, bọn Công an chìm này đưa các vị tu sĩ ra một bãi biển để chờ lên tàu. Trong khi đó, một lũ Công an đã mai phục sẵn tại địa điểm chúng đã chọn để đưa các tu sĩ này đến. Mọi người đang loay hoay trông ngóng tàu đến rước họ đi thì bọn Công an ập đến hốt cả đoàn người có các vị tu sĩ này. Lúc này, các tu sĩ mới ngộ ra là bọn Phật tử thân thiết ngày nào là Công an chìm được cài vào chùa khi bọn họ móc thẻ Công an dí vào mặt các tu sĩ. Công việc tiếp theo mới là vấn đề gây cấn.  Các vị tu sĩ này bị áp giải về đồn Công an với tội danh phản quốc và được bọn Cộng sản đưa ra 2 điều kiện để khống chế nhằm mục đích chiếm ngôi chùa nói trên:  -Phải giao toàn bộ cơ sở và tài sản của ngôi chùa cho Cộng sản.  -Phải vào tù gỡ lịch.  Trong hoàn cảnh này, các vị tu sĩ phải chấp nhận điều kiện thứ nhất. Bởi nếu chấp nhận điều kiện thứ hai là đi tù thì bọn họ cũng chiếm cơ sở chùa vô điều kiện.  Đến nay, cơ sở chùa này vẫn chưa được trả lại cho Giáo hội Phật giáo.  II. HÒA THƯỢNG GIÒ HEO.
Đây là trường hợp trùng hợp với câu chuyện của bà kể, nghĩa là Cộng sản cài người vào Phật giáo để nắm tình hình và điều khiển, kiểm soát, chi phối luôn cả mọi việc sinh hoạt của tôn giáo.  Vị Hòa thượng được bầu làm Trưởng Ban trị sự Thành hội Phật giáo của Sài Gòn trước nhiệm kỳ của ngài HT. Thích Trí Quảng đang giữ chức vụ này hiện nay được giới Phật tử và Tăng Ni trong nước gọi là Hòa thượng Giò Heo. Bởi vì vị Hòa thượng này luôn luôn đeo cây súng ngắn bên mình, ngay cả khi đi thuyết pháp. Không cần phải giải thích thì mọi người cũng phải hiểu rằng, vị Hòa thượng này là Cộng sản và là người do Cộng sản cài vào để điều khiển giáo hội.  *TÓM LẠI:  Trong thời buổi nhiễu nhương do bọn Cộng sản độc tài tạo ra thì mọi việc đều có thể xảy ra. Nhưng vấn đề quan trọng là tôn giáo cũng bị bọn họ thanh trừng hòng tiêu diệt niềm tin tôn giáo của nhân dân. Cũng may, truyền thống Phật giáo Việt Nam đã có từ hơn ngàn năm nay, nên không dễ làm xói mòn đức tin tôn giáo trong người dân bởi những hành động đê hèn mưu ma chước quỷ của Cộng sản.  Mong rằng niềm tin tôn giáo của bà cũng thế. Tôi hy vọng bà sẽ trở lại với những ngôi chùa thân thương mà bà từng gắn bó để gởi gắm tâm hồn mình những khi bị bức bách, đau khổ nhất vì công cuộc đấu tranh đòi lại tự do dân chủ cho nhân dân Việt Nam. Sau cơn mưa bão trời sẽ sáng, bà hãy tin như thế nhé! Và nên nhớ lời dạy của cha ông ta: Đời không đạo đời vô liêm sỉ.  Cầu chúc bà có nhiều sức khỏe và nhiều nghị lực để tiếp tục đấu tranh cho tự do trong năm mới này. Trân trọng chào bà.
=